Trước sinh nhật lần thứ 38 của Lionel Messi, một cuộc hội ngộ đầy xúc động đã diễn ra tại Florida, Mỹ. Người xuất hiện bất ngờ để gặp Messi không ai khác chính là Roberto Baggio – tượng đài vĩ đại của bóng đá Ý. Baggio đã không quản ngại lái xe hơn một tiếng từ Miami Beach tới trung tâm huấn luyện của Inter Miami, chỉ để gửi tặng Messi một món quà đặc biệt: chiếc áo đội tuyển Ý mà ông từng mặc tại World Cup 1994. Hãy cùng baobongda24h.com khám phá chi tiết trong bài viết sau.
Khoảnh khắc Messi nhẹ nhàng cầm chiếc áo, vuốt ve và gấp lại cẩn thận, đã khiến Baggio xúc động. Trên Instagram, Messi bày tỏ sự cảm kích bằng những lời lẽ chân thành, gọi Baggio là “một siêu sao đích thực và huyền thoại bóng đá”. Nhưng Baggio – như chính ông thừa nhận – chưa bao giờ xem mình là một ngôi sao.
“Tôi chỉ muốn mang lại niềm vui cho khán giả”
Suốt sự nghiệp, Baggio thi đấu không vì danh vọng hay tiền bạc. Động lực lớn nhất đối với ông là niềm vui của người hâm mộ. “Từ nhỏ đến khi giải nghệ, tôi luôn chơi bóng để mang lại niềm vui cho mọi người”, ông nói.
Mặc dù từng ghi một trong những bàn thắng đẹp nhất lịch sử World Cup – pha solo vào lưới Tiệp Khắc năm 1990 – và là chủ nhân Quả Bóng Vàng, Baggio vẫn giữ sự khiêm tốn hiếm có. Ông chưa bao giờ cho rằng mình khác biệt hay vượt trội. Với ông, mình chỉ là một người bình thường may mắn được sống cùng đam mê.
Sống thôn quê, giữ đạo Phật, tránh xa ánh hào quang
Sau khi giải nghệ, Baggio chọn cuộc sống giản dị ở vùng quê Vicenza. Ông săn bắn, làm mồi vịt bằng gỗ, tự tay chăm sóc vườn tược và lái máy cày quanh trang trại. Chiếc FIAT Panda cũ kỹ đối lập hoàn toàn với hình ảnh siêu sao sân cỏ từng khoác áo Juventus, Milan hay Inter.
Niềm tin Phật giáo đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của ông. Sau chấn thương nặng suýt chấm dứt sự nghiệp thời trẻ, Baggio tình cờ tiếp xúc với đạo Phật tại Florence và từ đó trở thành tín đồ trung thành của triết lý Nichiren. Những lần niệm daimoku (“Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh”) giúp ông tìm lại sự bình an giữa đau đớn thể xác và khủng hoảng tinh thần.
Cái giá của đam mê và tình yêu bất diệt với Azzurri
Sự nghiệp của Baggio là biểu tượng của sự hy sinh. Dù bị hành hạ bởi chấn thương và trải qua 6-7 ca phẫu thuật đầu gối, ông vẫn ra sân và tỏa sáng. Pep Guardiola từng gọi ông là “cầu thủ hay nhất tôi từng chơi cùng”, bất chấp tuổi tác và thể trạng lúc ấy.
Với Baggio, đội tuyển Ý luôn là ưu tiên số một. Ông từng chấp nhận rời Juventus để khoác áo Bologna và sau đó là Brescia – những đội bóng nhỏ – chỉ để giữ hy vọng được dự World Cup 2002. Dù không thành công, sự trung thành với Azzurri vẫn là điều khiến ông tự hào nhất.
Ngày nay, khi nhiều cầu thủ từ chối lên tuyển, hình ảnh Baggio vẫn là biểu tượng cho tinh thần cống hiến thuần túy. Ông chưa bao giờ thi đấu cho CLB ngoài nước Ý, chỉ vì sợ cơ hội lên tuyển giảm sút.
Vết sẹo trên đầu gối và vết sẹo trong tâm hồn
Tại World Cup 1994, Baggio là người gánh vác cả đội tuyển Ý bằng những màn trình diễn xuất thần. Từ bàn thắng muộn vào lưới Nigeria, cú sút kết liễu Tây Ban Nha đến cú đúp vào lưới Bulgaria, ông đưa Ý đến trận chung kết với Brazil. Nhưng định mệnh đã đưa ông vào lịch sử với cú sút luân lưu hỏng ăn – một khoảnh khắc ám ảnh mãi mãi.
“Ngay cả khi tôi sút thành công, chúng tôi vẫn có thể thua”, ông từng nói. Nhưng ông hiểu rằng cảm giác thất bại ở khoảnh khắc đó là vết thương tinh thần khó lành, không chỉ với bản thân mà còn với hàng triệu người Ý.
Không cần ánh đèn – chỉ cần trái tim yêu bóng đá
Baggio không cần sự nổi tiếng để cảm thấy mình có giá trị. Ông hạnh phúc khi chăm sóc khu vườn, chơi đùa cùng con cháu và sống đời giản dị. Sự bình yên ấy, với ông, quý giá hơn bất kỳ chiếc cúp hay danh hiệu nào.
Và dù chưa bao giờ xem mình là một ngôi sao, ánh sáng từ Roberto Baggio vẫn âm thầm soi rọi suốt nhiều thế hệ yêu bóng đá – không phải vì danh vọng, mà vì ông chính là biểu tượng cho lòng nhân hậu, đức khiêm nhường và đam mê thuần khiết.